Vào cuối thế kỷ 18, dưới triều Tây Sơn, nghề gốm Bát Tràng còn phồn thịnh lắm. Viện Bảo tàng lịch sử còn giữ một đôi bát đế rộng, chân thấp, lòng doãng, thành khum và miệng hơi loe. Thành bên trong và ngoài bát phủ men rạn mầu ngà vàng, xương gốm thô có mầu xám đen (thực chất là đất Dâu Canh). Bên thành ngoài bát, một phía có vẽ khóm trúc bằng men lam và phía đối diện viết hai hàng chữ Hán trích một câu thơ cổ: “vị xuất địa đầu tiên hữu tiết”. Câu này như một triết lý mượn ý nghĩa thực tiễn rằng: Giống tre trúc rất phổ biến và gần gũi với người Việt Nam ta ấy, cái màng non chưa nhô lên khỏi mặt đất thì cái tiết (đốt) của nó đã sinh ra rồi. Thật là một triết lý thâm thuý, ngầm ngợi ca khí tiết con người.
Nhiều đồ gốm men ghi niên hiệu Gia Long (1802 – 1819) được lưu giữ tại Viện Bảo tàng lịch sử cũng là những bằng chứng sinh động về nghề gốm men Bát Tràng ở thời đầu nhà Nguyễn. Trên những vật phẩm lộc, bình, choé, ấm, đồ thờ, đồ gia dụng khác, còn khá phổ biến trong nước, chúng ta vẫn thấy sự tiếp nối với kỹ thuật tạo dáng và trang trí của thời cuối Lê – Tây Sơn. Trên nhiều bình, choé phủ men rạn hay choé men da lươn màu nâu đen, ta vẫn thấy sử dụng màu xanh (cô ban) vẽ bằng bút lông theo các chr đề phong cảnh, chim bên hoa cúc, chim đậu cành trúc, bướm và hoa hồng, chim với hoa sen. Cũng có tiêu bản đáng chú ý như chiếc bình (có lẽ là ống để cắm tranh cuộn) tạo dáng như một ống bương. Người thợ như “sao” lại cái vẻ thực của ống bươngngay từ mấu cho đến một đôi cành lá, hay một chú chim chao cánh… Tất nhiên các trang trí này đều chạm nổi và phủ men rạn màu trắng ngà. Còn có loại bình rượu cỡ lớn, có hai bầu tròn cách nhau bằng một đoạn thắt ngang, miệng hình trụ cao thì đề tài trang trí xoay quanh các vật quý như thanh bảo kiếm, cuốn thư, đỉnh trầm, túi gấm, trái phật thủ, hay bông lựu, quả đào.
Gốm Bát Tràng giai đoạn thế kỷ 18
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét